Tiếng sáo nhà ai vi vu xa dần
Vang cả một thời niên thiếu phù du
Cung đàn nhà ai ngân lên
Cửa lâu vắng lặng nổi gió tây
Ai khẽ chau mày, một điệu vũ bao năm
Với trường kiếm ai tung hoành chân trời góc biển
Ai từ biệt để rồi lưu luyến đến tận bây giờ
Quá độ phương hoa
Năm tháng chia lìa
Phải chăng từ đây nên quên đi chuyện trần thế
Đêm nay không gió không trăng chỉ có tinh tú mơ hồ
Tiếng sáo đã hòa vào khói mây
Chẳng nhìn hoa tàn rơi rụng, oán hận trời xanh
Đợi tương phùng
Mới biết đời người như bèo dạt mây trôi
Nếu ly biệt như muôn vạn phù vân
Thì liệu có ai có trăm nghìn lưu luyến
Nếu xưa nay từ biệt, vĩnh viễn cách biệt
Thương Sơn tuyết phủ
Kiếp phù sinh đã tận
Đêm nay đã qua trăm năm vẫn mãi nhìn không quên
Than thở trách người chẳng nhớ thề hẹn
Đem lời oán hận nghìn năm lặng lẽ chôn vùi
Cho vừa nguyện vọng của ai
Người chẳng gặp
Nàng tuổi xuân trôi dần
Chỉ có gió tây thổi qua cửa lầu vắng