Liên khúc tiễn biệt
Đường sang nhà em tuy xa mà gần quen thật quen
Dù chẳng chung lối nhưng anh thuộc lòng lối riêng lối
Nắng mưa chẳng ngại ngùng
Bước đi dập dồn
Sợ người yêu héo mòn
Đường sang nhà em như đi vào mộng mơ thần tiên
vì lối đi ấy bao nhiêu hò hẹn thiết tha lắm
có em mải đợi chờ
nhớ thương dại khờ...
lòng nào dám thờ ơ.
Ở nơi nào cũng nhớ về quê hương
Ở nơi nào cũng có tình yêu thương
Anh đi mây gió u buồn
Biết nơi xa đó có gì vui hơn
Riêng tôi ôm mối tơ lòng vấn vương.
Nhớ nhớ phút phân ly
Tiễn bước anh đi biết nói câu gì
Anh,anh bước lên tàu
Em vẫy tay chào
Là từ đây xa nhau,là từ đây xa nhau.
thủa ban đầu ai nghĩ chuyện mai sau
Để bây giờ hai đứa đành xa nhau
Đêm đêm tôi chắp tay cầu
Chúc em phương đó gặp nhiều tương lai
Với bao mơ ước đong đầy trên tay.
Anh ra đi, nơi trời xa xứ lạ
Nhắn gửi gì về miền đất quê ta
Anh vô tư hay là anh còn nhớ
Những con đường tình tự ngày qua.
Anh đi rồi, có nghĩa là xa xôi
Tôi ngóng chờ cũng chỉ là chờ thôi
Làm sao ngăn được bước
Người ở lại chung hướng đời
Tình mình đành chia phôi
Mắt lệ buồn tuôn mặn bờ môi.
Chờ anh hoài đợi anh mãi sao anh hững hờ?
Chuyện chúng mình giờ nước mắt
thay lời chia ly khóc người ra đi
Em yêu anh như trời biển rộng nhưng nay chim kia đã sa vào trời mộng...
Thời gian hỡi nửa vầng trăng rơi để tình đơn côi
Đêm dài vầng trăng lơ lửng trên đầu
Vầng trăng ơi người thương ơi
Vầng trăng xưa sao không còn nữa
Em ra đi không nói một lời
Dù một lời cay đắng trong tôi
Dòng sông ơi tình yêu ơi
Dòng sông nay ru người tình phụ
Khi xa nhau em hiểu tình đời
Cuộc tình tựa như áng mây trôi
Để nụ cười héo hắt trên môi
Mẹ ru em thuở còn thơ
Lời xa xưa anh giờ ru em
Gió nồm rồi gió lại hanh
Bể dâu thì đành bể dâu
Thuyền ai phiêu bạt ví dầu ầu ơ
Thuyền ai phiêu bạt chờ mãi tìm nhau .
Em ở nơi nào đây là quê hương
Vòng đôi tay mãi vỗ về đời em .
Anh đến thăm em, mùa vui bên biển. Nụ hoa muống biển rung rinh rung rinh, chao sóng vỗ bờ, chào em chào em
Làn gió mát ru, triền sóng hát ca.Hải âu tung trời đùa, cá tôm theo thuyền về , em kể chuyện tình về biển anh nghe.
Thuở loài người có tên trước biển và không ai gọi biển như bây giờ.
Có chàng trai tên Biển cùng yêu thương cô Muống chân tình.
Biển mãi mê theo tìm luồng cá, con nước vô tình cuốn biển trôi xa.
Muống âu sầu rồi chết bên bờ.
Đời gọi tên từ đó loài hoa, loài hoa Muống biển.
Đời gọi tên từ đó, bông hoa trắng xinh xinh, nhụy hoa buồn tim tím.
Mùa xuân không về phố bao giờ, để đêm nghe biển thức vọng về....