Hạnh: - Anh ở nơi nào, có biết không
Lòng em hiu quạnh chốn loan phòng
Đèn khuya hiu hắt, trăng chếch bóng
Đâu đây khoan nhặt tiếng tơ đồng
Vọng kim lang
Vũ: - Giữa canh khuya, dế nỉ non bên hè
Sương phủ giăng tư bề, ngậm ngùi nhớ nơi miền quê
Ú liu cống liu xang xề, là liu xề, nhớ thương hiền thê
Hạnh: - Bổng trầm, nguyệt cầm, hỡi tình tri âm
Hát câu chung tình, người ở nơi đâu
Đã bao tháng năm nghẹn ngào, mà giờ còn mãi xa nhau
Phải đâu nước trôi qua cầu, thì đành lòng dấu ôm niềm đau
Vũ: - Người ơi, nỗi nhớ sẽ qua, hát lên thiết tha bài ca
Để tình đôi ta, dẫu cách xa… nhưng tình không xa…
Vọng cổ
Hạnh: - Sân khấu về khuya, còn đâu khán giả? Sao tiếng đàn anh rời rã mấy…
1/. …cung sầu.
Vũ: - Nhặt mấy đường tơ trên phím bạc hoen màu. Đàn cung oán anh khóc buồn chia cách, gảy cung thương mà nhớ vợ mong con
Hạnh: - Tình nghĩa kia biết đã mất hay còn, theo bước lãng du, tiếng đàn say đắm, em ở quê nhà đăng đẵng chờ trông, mà phút tương phùng vẫn còn xa thẳm….
Vũ: - Sân khấu ở đâu, nhạc sĩ ôm đàn theo đó, kiếp sống lang thang qua những tiếng…
2/. …tơ đồng. Qua mỗi miền quê anh thầm nhớ chuyện lòng.
Hạnh: - Gánh hát nghèo đi qua xóm nhỏ, nghe tiếng đờn kìm, cô gái đã yêu thương
Vũ: - Cô cất lên tiếng hát của con tim, người nhạc sĩ cũng nghe nhiều rung động. Gánh hát ra đi, xóm thôn vắng lặng, cô gái theo chồng khuất dạng bến sông xưa…
Hạnh: - Bài vọng kim lang, anh viết cho em
Cho người vợ chờ chồng chung thủy
Câu hát bổng trầm bao nhiêu tình ý
Gửi cho anh, cho sân khấu đêm đêm
Vọng cổ
Vũ: - Sân khấu vắng em, tiếng đàn anh đơn lẻ, bài vọng kim lang nhỏ lệ khóc…
5/. …cho mình. Mấy câu ca, cho trọn ý trọn tình.
Hạnh: - Nhìn con thơ đang say nồng giấc ngủ, mà thương chồng, nhớ sân khấu biết bao. (Trở xuân). Ôi những xiêm y dưới ánh đèn màu, bà chúa, ông hoàng, giai nhân lộng lẫy
Vũ: - Anh chỉ yêu thương người vợ hiền chung thủy, suốt tháng, quanh năm bền bỉ đợi chồng.
Hạnh: 6/. Ca bài Vọng kim lang, em nhớ người xưa, cũng bền bỉ ôm con chờ chồng nơi đỉnh núi. Rồi tháng, rồi năm tuyết pha sương bụi, người vọng phu sẽ hóa đá, rêu phong
Vũ: - Anh chỉ là người nhạc sĩ bước phiêu bồng, qua những miền quê với cung đàn tha thiết, gặp gỡ yêu thương, nên tình nên nghĩa, có đi xa cũng trở lại với gia đình.
Hạnh: - Anh hãy về bên hai đứa con thơ, và người vợ mỏi mòn trông đợi
Đêm đêm em hát một mình, bài hát chung tình, khúc vọng kim lang.