Một sớm anh đi không lời giã từ...
để cho Huế buồn Huế giận nghìn thu.
Nghìn thu dòng tóc buông dỗi hờn...
về nghe gió qua lòng lạnh từng cơn nhớ mong.
Ngày đó sông Hương chưa từng biết buồn...
và em hãy còn bé dại lòng son.
Tại anh thề thốt chi lỗi thề
chừ sông nước nghe rồi
tội tình em đợi chờ.
Đêm nay trăng về vọng tiếng ai hò
chợt nghe như hờn như oán.
Ai ơi khi hoa tàn trên bến sông
tháng ngày mong mỏi mong mòn
vì ai vẫn còn ngát thơm một dòng Hương.
Từ đó sông Hương biết giận biết hờn...
mỗi năm nhớ người nước lụt tràn dâng.
Tình yêu chừ hóa ra oán hờn
vì anh trót sai lời
hẹn hò chi Huế ơi...