Biết đến ngày nào mình còn lê bước lang thang nhìn lá rơi trên hè chiều đã mấy chiều rồi, buồn nào không cánh bay cao, giọt nắng rưng rưng cả trời màu vương đắm hoa, buồn như tiếng ca lạt lõng ru say vào hồn mình ta với ta một bóng ưu tư nặng đầy thành ra con đường hun hút chân mây Biết đến ngày nào mình còn gom lá ươm hoa để ép trang thư những lúc giận hờn, ngoảnh mặt không nói, thương sao tà áo đoan trang, lệ nhòa tình yêu đó ư, nhìn nhau phút giây và trót trao nhau nụ cười, đường gieo nắng hoa, ngỡ say sưa trọn đời, nào Đã bao lần, mình bảo sao không nói đi, biết bao lần chỉ cười mà không nói chi vuốt tóc rồi, ngại bước đi thêm đưa nhau về để lại đàng sau trời tím bỗng một ngày mình dìu nhau đi rất xa gió thu vàng để vòng tay thêm thiết tha tiếng hát nào chợt *t lên cao O-RA E SEM-PRE! Ân tình là đời mê tiếng hát nửa vời người vội quay gót đi nhanh mình đứng im nghe ngậm ngùi, mãi mãi nghìn đời mình còn thương nhớ nhau không thì cũng xa nhau thật rồi, ngày vui chóng qua, thành ra lắm khi mình nghĩ không nên hẹn hò người đi quá xa còn nỡ mang theo nụ cười để lại khung trời hoang vắng đơn côi